Bóng đá Việt Nam đứng trước nhiều cơ hội và áp lực khi hướng đến World Cup. Liệu giấc mơ ấy có khả thi, hay chỉ là niềm tin đang bị bào mòn bởi kỳ vọng quá lớn?
Niềm tin bùng cháy từ kỳ tích Thường Châu
Kể từ chiến tích Thường Châu 2018, khi U23 Việt Nam tiến vào trận chung kết châu Á giữa tuyết trắng, người hâm mộ cả nước đã dấy lên giấc mơ về một ngày Việt Nam có mặt tại World Cup. Sự tự hào ấy không chỉ là khoảnh khắc thể thao mà trở thành biểu tượng văn hóa, thậm chí được khắc ghi vào tâm trí của một thế hệ.
Từ đó, mục tiêu dự World Cup không còn là điều quá xa vời – nó trở thành mục tiêu chiến lược được chính thức đặt ra bởi Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF) và các đời HLV trưởng.
Những bước tiến và những lần vấp ngã
Đội tuyển Việt Nam sau đó liên tục lọt vào vòng loại thứ 3 World Cup 2022 – một cột mốc lịch sử. Nhưng bước vào đấu trường lớn, sự chênh lệch về đẳng cấp với các đối thủ châu Á nhanh chóng bộc lộ. Dù nỗ lực không ngừng, các trận thua đậm khiến niềm tin đôi khi bị thay bằng nghi ngờ và tranh cãi.
Sự thay đổi HLV, lối chơi thiếu ổn định và công tác đào tạo trẻ còn hạn chế cũng là rào cản khiến con đường đến World Cup vẫn đầy trắc trở.
Áp lực từ kỳ vọng: Con dao hai lưỡi
Người hâm mộ Việt Nam yêu bóng đá cuồng nhiệt, nhưng chính tình yêu ấy đôi khi trở thành áp lực nặng nề. Mỗi thất bại là một “cơn bão” dư luận, mỗi sai lầm cá nhân đều bị soi mói trên mạng xã hội.
Đội tuyển không chỉ đá cho thành tích, mà còn phải mang trên vai cảm xúc của hàng triệu người – một trọng trách không hề dễ dàng với những đôi chân trẻ.
Con đường nào cho giấc mơ World Cup?
Giấc mơ không viển vông, nhưng muốn biến thành hiện thực cần:
-
Đầu tư dài hạn vào đào tạo trẻ và thể lực cầu thủ.
-
Giữ vững định hướng phát triển chiến lược, thay vì chạy theo cảm xúc nhất thời.
-
Xây dựng đội ngũ ban huấn luyện có tư duy hiện đại và bản lĩnh vững vàng.
Chỉ khi đó, Việt Nam mới có thể trở lại vòng loại World Cup với tư thế của một ứng viên, chứ không chỉ là “kẻ gây bất ngờ”.